Xuất ngoại làm nông dân

 Nông dân Hòa Vang được chia theo từng nhóm, đưa về các nhà vườn, trang trại ở quận Yeongyang. Bà con chủ yếu tham gia trồng cải, dưa hấu, thu hoạch ớt, táo, củ sâm…Anh Lâm kể, đợt anh sang vừa vào mùa ớt nên công việc chính của anh là hái và sấy khô. Mỗi ngày làm 10 - 11 tiếng đồng hồ, nhưng công việc không quá nặng nhọc, được máy móc hỗ trợ. Ông Đào Văn Quý (53 tuổi, thôn Khương Mỹ, xã Hòa Phong) cũng trải qua 3 tháng thu hoạch ớt, cải ở xứ người.

Xuất ngoại làm nông dân - 2

Lao động ở xứ người, những nông dân HòaVang vẫn thường xuyên gặp gỡ, tụ họp để vơi bớt nỗi nhớ nhà. Ảnh: S.T.

Sau 3 tháng lao động, trừ chi phí, mỗi nông dân thu được 70-90 triệu đồng. Khoản tiền này nếu ở nhà làm thuần nông, phải mất mấy năm, cậy trời mưa thuận gió hoà may ra mới có được. Có những người đi rồi lại xin đi nữa là vì thế. Số tiền đưa về, nhà đem trang trải cuộc sống, nhà bỏ ra đầu tư cây giống, chuồng trại để trồng trọt, chăn nuôi. Ông Quý nói: “Tui ôm cục tiền về phụ thêm mua giống, cây, đúc chậu…để làm ăn từ cây cảnh. Đối với dân quê chúng tôi, chừng đó tiền không hề nhỏ”.

Ông Sĩ cũng đồng tình, rằng xuất ngoại làm nông đem lại mức thu nhập “khủng” với bà con, nhất là những gia đình khó khăn, những nhà có ruộng vườn ở nơi trũng thấp dễ ngập. Hơn nữa thuốc bảo vệ thực vật, phân bón, nhân công…đều tăng giá, nông dân gần như không có lãi khi làm ruộng vườn, thậm chí lỗ. Làm nông xứ người thật sự là cứu cánh. Chỉ tính riêng ba năm 2017 đến 2019, huyện có gần 500 lao động sang Hàn, đem về địa phương hơn 40 tỷ đồng.

Không chỉ tiền, bà con còn học được rất nhiều kỹ năng, kinh nghiệm làm việc. Ông Quý nhớ lại, mỗi ngày của ông làm việc tới gần 12 tiếng, buổi trưa nghỉ nửa tiếng để ăn cơm và ngả lưng, bất kể trời nắng hay rét cắt người.

“Người ta làm ra làm, chơi ra chơi. Không phải tụi tui người lao động tính công lấy tiền mới “cày”, mà các chủ vườn cũng lao động rất nghiêm túc, hăng say, cần cù. Điều đầu tiên chúng tôi học được ở họ là niềm say mê và tinh thần trách nhiệm với công việc. Họ cũng rất đàng hoàng, thường xuyên khích lệ chúng tôi, làm tốt thì được thưởng thêm”, ông kể.

Quý giá nhất là phương pháp làm nông. Nhiều người đã áp dụng trên ruộng vườn Hòa Vang. Như chị Phạm Thị Hạnh (xã Hòa Nhơn) sau khi trở về đã mạnh dạn thuê đất, mua máy móc để làm nông nghiệp sạch. Gia đình chị áp dụng cách trồng trọt của Hàn Quốc chỉ dùng phân hữu cơ, phủ bạt, đục lỗ gieo trồng để hạn chế cỏ…

Ba tháng không dài nhưng cũng không ngắn để xoa dịu nỗi nhớ nhà. May thay, bà con mỗi ngày đều được ở bên đồng hương, hàng xóm, cùng làm, cùng ăn, cùng ở với nhau. Cứ một nhóm năm bảy người ở chung một nhà, tự túc nấu ăn, giặt giũ, chủ nhà hỗ trợ thêm thực phẩm, kết nối internet để mọi người liên hệ với gia đình. Có nơi chỉ cần đi vài trăm mét là gặp một “nhà dân” Hòa Vang.

Trong những bức ảnh bà con đưa tôi xem về cuộc sống bên đó, khuôn mặt ai cũng đầy niềm vui lao động. Có cả những bữa liên hoan gặp gỡ với mâm cơm Việt ở xứ Hàn đầy ắp tiếng cười.

Anh Lâm cảm kích: “Xa xứ nhưng chúng tôi có nhau, gặp nhau thường xuyên nên vơi bớt nỗi nhớ quê. Chúng tôi còn được các chủ vườn đối đãi thân tình. Họ đã sang Việt Nam, ghé nhà tôi chơi và vẫn giữ liên hệ với nhau”.

Ông Thi Lý Ðể, cán bộ xã Hòa Phong nhẩm tính, một người đi 3 chuyến sang Hàn lao động đã có trong tay hơn 200 triệu đồng. Khoản tiền ấy có thể khởi nghiệp hoặc tiếp tục đầu tư các mô hình nông nghiệp ở địa bàn. Chưa kể lãi thêm kiến thức, kỹ thuật, phương pháp làm nông. “Như xã tôi có anh Nguyễn Thủy, đi Hàn về có vốn, anh đầu tư nuôi gà thả vườn. Giờ trại gà ổn định, anh đi thêm chuyến nữa để kiếm thêm nguồn thu. Với địa bàn Hòa Vang vào mùa mưa gió thường xuyên ngập, thì xuất ngoại làm nông là cứu cánh cho rất nhiều gia đình”, ông Ðể nhìn nhận.

(Nguồn: tienphong.vn)



Nguồn: Vietbao

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn